(SKGĐ) Một ngày nắng lạ, Lê nhận được một lời yêu cầu kết bạn ở Facebook từ một cái nick khá quen thuộc của quá khứ, với lời nhắn làm Lê choáng váng: “Cuối cùng cũng tìm được em”. Lê đã nhận ra “người quen cũ” của cô và cứ thế như một cái máy cô ấn chấp nhận.
Từ hôm đó, mỗi ngày cô online như một cái máy, cô muốn biết cái người nhắn tin cho cô bây giờ sống thế nào, hay chỉ đơn giản để xem nick người ấy có sáng đèn hay không.
Rồi một ngày, Lê lấy hết can đảm để nhắn tin cho người ấy. Những buổi nói chuyện dông dài làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trái tim không còn đau đáu nữa. Ừ thì khi còn trẻ ai cũng phải có những mộng mơ và tiêu chuẩn riêng, Lê không chọn anh điều đó không có nghĩa là cả hai có lỗi. Bây giờ ai cũng có gia đình hết rồi, có đem chuyện ấy ra cũng chỉ là một ký ức nhiều hoài niệm mà thôi.
Lê đã chọn một người nổi trội nhất, yêu thương cô nhất, có gia cảnh thân thế tương ứng với gia đình mình nhất. Vinh đã mang đến cho cô những cảm xúc lạ lẫm mà chưa một chàng trai nào khiến cô cảm nhận được. Trái tim của cô khao khát được bên anh đến cuối đời. Vinh trẻ, nhiều tham vọng, năng động, kiếm ra tiền và lãng mạn. Hai người cưới nhau sau 1 năm chính thức hẹn hò.
Sau những phút lãng mạn khi yêu là cuộc sống thực tế của gia đình. Mỗi người lại là một thế giới riêng, sở hữu những nỗi niềm riêng. Cuộc sống đã lôi hai vợ chồng mỗi người đi một hướng, ngày càng cách xa nhau. Lê ngày càng lặng lẽ, cô gái nhạy cảm khép kín trong cái vỏ ốc của riêng mình. Lê thèm lắm những lời yêu thương, những phút giây lãng mạn, thèm được cùng chồng cuối tuần cà phê, dạo phố, shoppping…
Những bữa cơm thưa dần khi Vinh thăng chức và ngày càng bận rộn. Không chịu được sự tẻ lạnh, Lê cũng bắt đầu lao vào công việc, sự thăng tiến điều chuyển cô sang một vị trí mới bận rộn hơn. Hai người đều thành đạt nhưng sự thành đạt đó tỉ lệ thuận với sự kém quan tâm họ dành cho nhau.
Khi mọi thứ trở nên nhàm chán, sự xuất hiện của anh như một cơn gió thổi qua khu vườn kín cổng cao tường. Cái bất ngờ của cuộc đời Lê không phải là việc chứng kiến sự thay đổi của gia đình mình, mà là cô phát hiện ra đối với cô, anh là một cái gì đó rất kỳ lạ. Cô thân thiết với Facebook nhiều hơn, bởi ở đó cô có thể trải được lòng mình, được an ủi, được tâm sự...
Lê đã gặp lại anh sau nhiều ngày nói chuyện trên Facebook. Chiếc mũi cao, đôi mắt sáng và nụ cười đôi lúc trẻ con trở nên xa xỉ đối với một người phụ nữ đã lâu rồi không có cảm xúc yêu. Lê biết người ấy không thể thuộc về Lê, cũng giống như Lê đang thuộc về một người khác - ấy vậy mà trong cô vẫn có một nỗi niềm rất khó tả…
Trong lòng Lê vẫn thường nhủ người ấy và mình đã không chọn nhau, thời gian đã làm phai mờ tất cả thì làm sao có thể kéo lại cho gần!? Biết là vậy, nhưng phụ nữ dù mạnh mẽ tới đâu cũng cần một chỗ dựa vững chắc khi yếu lòng. Thế nên trong một ngày mưa, Lê đã để đôi môi mình bị một đôi môi lạ lẫm ngoài chồng khao khát chiếm hữu. “Em có còn yêu tôi không?”. Lê đã lắc đầu, bảo rằng Lê không yêu, nhưng thực ra là cô không thể chống cự và không muốn chống cự nữa, cô đang bị cảm xúc cuốn đi…
Sau lần ấy, tâm hồn Lê không thể tĩnh lặng nữa. Cô hay thức giấc giữa khuya và thỉnh thoảng giật mình khi nhìn thấy gương mặt người ấy gắn trên thân thể chồng mình. Sự hoảng hốt khiến cô không ngủ lại được, cô sợ trong cơn mộng du cô có thể gọi một cái tên lạ lẫm. Cô mơ về một con đường, hai người nắm tay nhau đi trong một đêm mộng mị.
Cô tự nhủ lòng mình phải quên, cô thấu hiểu và biết mình nên ở lại trong gia đình của mình, thế nhưng cô càng cố quên thì lại càng nhớ. Có một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần là anh mặc một chiếc áo sơ mi cụt tay màu trắng, tay cầm một quyển sách đi phía trước, cô đi phía sau, đôi chân hai người không cân xứng nên anh ngày càng bước xa, cô cứ nhìn vào cái gáy của anh, cố gọi và bật khóc.
Cô đi khám bệnh, bác sĩ hỏi cô vài thứ vu vơ, rồi phán một câu: “suy nhược và cần dùng thuốc an thần”. Cô cầm toa thuốc trên tay, bước ra khỏi cửa bất chợt cười chua chát. Cô quăng nó vào cốp xe, chạy một mạch về nhà. Cô cảm thấy thèm một giấc ngủ. Cô sẽ không lên Facebook nữa, có lẽ đó là liều thuốc tốt nhất cho cô. Lê nhớ về những bộ phim nàng vẫn thường xem, gia đình tan vỡ thường bắt đầu bằng những cái gạch đầu dòng đơn giản, nào là tham giàu, nào là ngoại tình, nào là chết chóc… chẳng ai đủ mạnh mẽ nói với nhau là không còn cảm xúc yêu với nhau nữa và chia tay trong yên lặng, yêu thương.
Lê muốn gặp lại anh, muốn đòi anh trả lại cái phần hồn mà anh đã đánh cắp của cô hôm đó. Muốn gột rửa tim mình mà trả hết nhớ thương không vướng bận gì. Nhưng cô lại sợ gặp anh. Cô biết cô không thể lôi anh ra khỏi cuộc sống của anh và cô cũng không đủ mạnh mẽ bước ra khỏi gia đình mình.
Sự căng thẳng làm Lê ngã bệnh…
Vinh lúc này mới đã bỏ hết mọi việc để lo cho vợ, tâm sự với cô nhiều hơn và nấu ăn cùng nhau. Lê nhận ra thì ra tình yêu của cô và chồng chưa hết, nó chỉ ngủ đông mà thôi. Cô bảo với Vinh rằng cô muốn sinh con, cái gia đình của hai người trước giờ chỉ là một đường thẳng, cần thêm một sinh linh bé bỏng để cân bằng cái tam giác hạnh phúc. Vinh gật đầu và ôm chặt vợ.
Kề đầu vào vai chồng, cô nhớ lại tất cả những gì đã trải qua, Vinh đã làm tất cả vì cô và để xây dựng gia đình, còn cô lại để cảm xúc vu vơ suýt chút làm mọi thứ tan biến. Kể từ mai cô sẽ off Facebook và không liên lạc cùng anh nữa. Cô biết hạnh phúc rất mong manh, nếu chỉ vì chút lạc lòng mà bước ra khỏi nơi mình đã chọn thì sẽ không bao giờ tìm được sự trọn vẹn nào cả. Những ảo ảnh tình lung linh khiến cô càng trân trọng thêm những gì mình thật sự đang có.
Trần Thị Hoàng Mỹ