(SKGĐ) Không thể mê cái khoản lượn lờ hết cửa hàng này đến siêu thị kia của vợ được. Nhiều lúc chồng băn khoăn tự hỏi không lẽ mua sắm là lẽ sống của đời nàng?
Ảnh minh họa |
Chồng:
Vợ mình có cái tật nghiền mua sắm kinh khủng. Nàng kiếm cũng được nên mua sắm lại càng hăng. Hai vợ chồng kế hoạch năm nay sẽ có em bé, thế mà chưa dành dụm được mấy vì có bao nhiêu tiền vợ mang đi mua sắm hết cả. Nàng bào chữa là: “Dạo này em chẳng có quần áo để mặc đi làm, toàn những bộ cũ rích, lỗi mốt”, rồi “em mua về nhà mình dùng dần” và lại còn thêm cả cái lý do to hơn lý chấu là “mua về, sau này có con đỡ phải mua, anh nhỉ”.
Quần áo hai vợ chồng để hai cái tủ vẫn không hết. Đồ ăn nàng sắm sửa đễ sẵn trong tủ lạnh thì dù có một tiểu đội khách đến chơi vẫn không cần phải đi chợ mua thêm đồ. Dầu gội, sữa tắm thì lúc nào trong phòng tắm cũng phải ít nhất dăm ba loại khác nhau để thay đổi mùi hương… Không thể mê được cái thói quen vung vít tiền đi shopping của vợ, nhưng thôi đàn bà mấy ai không thích mua sắm nên cũng đành chịu sống chung với lũ, góp ý dần dần. Hy vọng, có con nàng sẽ biết tiết chế những cơn bốc đồng mua sắm. Nhưng rồi, một lần, nàng mải mê shopping đến quên cả chồng làm chồng không thể nào quên nổi hay lờ đi coi như không có chuyện gì xảy ra.
6h30’. Nhà cửa vắng tanh. Chả hiểu vợ đi đâu mà giờ này chưa về. Mà đi đâu gấp gáp thì cũng phải báo chồng một câu để còn biết đường tự lo thân chứ. Đằng này. Gọi điện không nghe máy. Không sao biết được đang ở đâu, làm gì. Không biết là bận hay nhỡ may có chuyện gì.
Chồng đành làm gói mì tôm ăn tạm, ngồi nhà đợi vợ, chứ đi đâu ăn uống cũng thấy sốt ruột không chịu được. Bật tivi lên xem chương trình thời sự giết thời gian. Thời sự hôm nay thật tẻ nhạt hay là vì tâm trạng chồng bồn chồn, lo lắng quá nên xem cái gì cũng thấy dở. Đói, mệt! Chồng làm thêm bát mì tôm nữa cho đỡ cồn cào. Vẫn chẳng có vẻ thấm tháp gì với gã trai hơn 70kg, nhưng dù sao có cái bỏ vào mồm vẫn hơn không. Nhìn đồng hồ đã suýt soát 8h tối. Cánh cửa nhà vẫn im ỉm khép. Mỗi lần ngó ra đó, chồng cứ mong nghe thấy nó kêu kẽo kẹt. Nhưng chỉ có một không gian tĩnh lặng đáp trả lại cái nhìn bồn chồn không yên của chồng.
Rẹt! Xoẹt! Cộc cộc (tiếng guốc)…
- “Chồng yêu ơi, em về rồi này. Mua sắm vui nhưng mà mệt quá cơ”.
Tiếng vợ ồn ào làm chồng bừng tỉnh. Hóa ra đợi vợ, chồng đã ngủ quên trên ghế sô pha. Nhìn thấy vợ túi lớn, túi bé, nào giày dép, nào quần áo, nào son phấn… Thật hết chịu nổi.
Sẵn cơn đói đang vùng quẫy trong cái dạ dày trống rỗng, tức nghẹn cuống họng, chồng xẵng giọng quát vang nhà (hình như chưa bao giờ chồng quát vợ như thế):
-“Em làm cái gì thế? Đi đâu thì cũng phải nói với anh một tiếng chứ. Gọi điện cả chục lần chẳng lần nào chịu bắt máy. Làm sao biết được là em đang đi mua sắm hay là có chuyện gì không hay xảy ra. Không cơm nước gì cho chồng mà hí hửng đi mua sắm tưng bừng được à. Em không tôn trọng chồng, thì sau này đừng có trách anh không tôn trọng em. Mà tiền đâu, em mua sắm tùm lum thế, định đi ngủ cũng mặc váy công sở, đi giày cao gót hay sao. Tháng tới định ăn chay cho eo à?”.
Nói một tràng, nhìn vợ đang đứng chênh vênh trên đôi giày cao chót vót của Relligio mà chồng biết giá của nó bét cũng trên hai triệu đồng một đôi, lại còn thêm cái túi xách NineWest cũng bạc triệu nữa, ngứa mắt, nóng tiết, bỗng dưng chồng thấy ngột ngạt không chịu nổi. Giật cái áo sơ mi vắt trên thành ghế, chồng khoác hờ lên người mở cửa dắt xe máy phòng ù ra đường cho dễ thở và nguôi cơn tức.
Vợ:
Đổ sụp xuống ghế sô pha như một khúc gỗ mục. Bụng trống rỗng vì mải bon chen mua sắm nhân đợt giảm giá cuối thu, vợ nào đã ăn gì. Hộp pizza để lẫn trong đống túi xách lổn nhổn bỗng tỏa hương thơm rộn rã, thúc giục nhưng vợ chả còn lòng dạ nào để ăn được nữa. Lao vội ra xe máy, vợ mở khóa cốp thật nhanh để lấy cái điện thoại. Quả đúng là chồng đã gọi hơn chục cuộc gọi nhỡ. Sở dĩ vợ để điện thoại ở cốp xe là vì sợ mang vào cửa hàng loắng quắng thử đồ sẽ để quên luôn ở đó, điện thoại đắt tiền chàng tặng nhân ngày Valentine mà lại để mất (như lần trước) thì thể nào cũng bị giận cho mà xem. Cái tin nhắn mình gửi đi cho chồng từ lúc 5h viết “hôm nay anh đi ăn một mình trước nhé, em đi mua sắm nhân đợt khuyến mãi, giảm giá với nhỏ Hân” sao lại vẫn còn đây thế này. Thôi, chết rồi, mình vội đi sợ nhỏ Hân đợi lâu nên viết tin mà quên không gửi, thật là... Thể nào chồng lại mắng vợ bỏ rơi chồng, nghiện shopping hơn nghiện chồng.
Một năm có mấy dịp giảm giá để mà bon chen mua sắm. Mình đi shopping nhưng kỳ thực còn mệt hơn đi làm đấy chứ, gửi xe, thử đồ, xếp hàng chờ thanh toán rồi còn khệ nệ, khuân vác. Mà nào vợ có mua riêng cho vợ đâu, quá nửa là mua cho chồng, nào quần âu, nào áo sơ mi, nào cà vạt…, còn chưa kịp khoe với chồng thì đã bị nguyên một xô nước lạnh hắt vào mặt.
Cả năm mới đi một đôi giầy, đắt một tí thì đã sao. Túi xách thì dùng ba năm rồi giờ mới thay cái mới xịn hơn một tí, mà toàn đồ sale off cả, làm gì mà chồng nhìn vợ như bị điện giật thế cơ chứ? Thật là. Mà ai mấy hôm trước chê vợ suốt ngày chỉ luẩn quẩn mấy bộ công sở U30. Nếu không phải vì lời nhắc nhở ấy thì chắc gì vợ đã lao đầu vào mua sắm tưng bừng như ngày hôm nay. Vả lại bọn bạn thân nó cũng khuyến cáo là nên tranh thủ lúc chưa bầu bí mà trưng diện, làm đẹp. Không đến lúc có bầu, có muốn cũng chẳng thể khoác lên mình những bộ cánh thời trang sặc sỡ và đẹp đẽ ấy, mỹ phẩm thì lại càng không có cơ hội dùng vì dù sao chúng cũng là hóa chất sẽ không có lợi cho sức khỏe của mẹ và bé.
Tưởng vui mừng vì mua được toàn đồ sale off, có món giảm 30%, nhưng có món giảm tới trên 50%, vậy mà lại hóa ra thế này. Thích làm đẹp và mua sắm chẳng nhẽ là một cái tội ư?
Tắm rửa, dọn dẹp xong đã hơn một tiếng, chồng vẫn chưa về. Chắc là… chồng vẫn giận. Thôi thì mình cũng có lỗi sai vì không nghe điện thoại chồng gọi, chắc cũng vì anh ấy lo lắng mình đi đường gặp chuyện không hay lên mới cáu gắt như thế thôi. Có lẽ… mình sai rồi, dù sao thì mình cũng có hơi đam mê shopping thái quá một chút. Đành xuống nước xin lỗi chàng vậy, không thì khoác mấy cái thứ đồ hàng hiệu này lên người, chàng không vui thì mình cũng đâu có thoải mái được. Suy cho cùng thì vợ mặc đẹp cũng vì chồng mà.
Bình Yên