(SKGĐ) Con dâu: Nghe mẹ hỏi vay, con cảm giác như mình bị nhắc nhở “khéo” là báo hiếu chưa đủ để bố mẹ thiếu thốn.
Bực mình, vừa nghe con trai bảo mới ký được cái hợp đồng làm ăn thì mẹ chồng đã kéo con dâu vào bếp hỏi nhỏ “Đưa mẹ mượn ít tiền, tới tháng lương mẹ trả. Bạn bố con ốm, quà cáp phải đàng hoàng, ngày trước nhờ bác ấy mà chồng con mới được như bây giờ”. Hai vợ chồng đã ra ở riêng, mình đã “dặn” rồi mà chồng hễ có chuyện làm ăn được là đã xum xoe kể với mẹ. Đúng ra, mình sẽ chẳng tức chồng nếu không phải tính mẹ chồng, vừa thấy con có tiền đã hỏi vay, lại còn lý do không thể chối từ. Nhiều gia đình khác, sau khi chồng khoe ra thì mình được tự hào, còn đây mình nơm nớp phải rút tiền ra.
Không hiểu sao mẹ cứ vay mình nhỉ? Chị gái anh cũng có tiền, sao mẹ lại cứ nhằm vào con dâu. Mẹ à, đâu phải con ích kỷ, không tốt với nhà chồng mà thực lòng mẹ hỏi nhiều lần. Hôm cuối tháng mẹ bảo chưa lĩnh lương, đến lúc có lương mẹ trả nhưng được vài ngày lại vay tiếp.
Nhiều lần con thực sự đã tính toán chi tiêu, khoản nào ra khoản ấy, bỗng dưng mẹ hỏi, từ chối thì không đành nhưng đưa cho mẹ thì dở việc của nhà con. Thậm chí có lúc con không có tiền mặt, mẹ vay 2 triệu, con chỉ đưa 500.000đ, nhìn mẹ buồn phiền, lòng con thấy vương nợ, cứ như mẹ cho rằng con keo kẹt. Mẹ à, nếu kinh tế chúng con dư giả nhiều thì lúc mẹ thiếu một vài trăm, con sẽ biếu mẹ. Nhưng lúc này, con vẫn phải lo lắng nhiều thứ lắm, ngày nào cũng lo tiết kiệm chút tiền mua sữa cho con trẻ, chắt chiu để tạo vốn cho chồng làm ăn…
Hôm trước gặp mẹ ở chợ, mẹ bảo “Mẹ thiếu tiền, đưa cho mẹ mượn 200.000đ”, lại hôm đầu tháng ở cổng bệnh viện mẹ bảo đưa mẹ mượn mấy trăm vì tự dưng gặp bạn ốm nằm điều trị ở đó. Nhưng cả tháng sau, mẹ không trả, con biết hỏi mẹ thế nào. Bảo chồng hỏi hộ, chồng lại ấm ức: Gớm! chắc mẹ chưa có, mà mấy đồng bạc mẹ quên thì thôi. Nếu con đắn đo bảo “Mẹ hỏi vay nhưng tài chính nhà mình…” thì chồng sẽ tỏ thái độ “em tính toán với bố mẹ như người ngoài”. Tiền thi đi không trở lại nhưng con vẫn chịu tiếng “mẹ vay chứ có xin đâu, có cho được bố mẹ gì đâu”. Con thấy ngột ngạt. Giá như mẹ là mẹ đẻ, giá như người vay chỉ là anh chị em…
Ở cơ quan con, có chị cứ thấy mẹ chồng hỏi vay tiền lại bảo “Tạm thời con lại tiêu hết, để con qua nhờ chị bạn hàng xóm mượn một ít đưa cho mẹ lo việc. Hôm nào mẹ gửi cho con, con trả chị ấy nhé”. Lúc ấy mẹ chồng chị ngại không vay nữa, hoặc vay thì lần sau chị ấy cũng dễ có cớ đòi. Mẹ à, con thực lòng không muốn làm cách ấy vì chúng ta là người một nhà. Nhưng thực lòng con thấy không thoải mái. Cả một năm qua, con thấy khó chịu mỗi khi về thăm bố mẹ, con đã nghĩ mãi mà chưa biết nói với mẹ thế nào. Mẹ ơi, “mất lòng trước được lòng sau”, lần sau con sẽ nói thật, lúc con không sắp xếp được thì con sẽ nói không có; khi khó khăn, con hỏi mẹ đừng nghĩ vì con sợ mẹ không trả nhé.
Mẹ chồng: Mẹ không vay người ngoài mà vay con dâu cũng vì muốn giữ danh dự cho gia đình, làm đẹp mặt các con.
Mẹ con mà nhiều lúc sòng phẳng cứ như người ngoài. Mình cả đời nuôi con, bây giờ thỉnh thoảng khó khăn, hỏi mượn con trai ít tiền thì nó bảo mẹ hỏi “nhà con”. Mẹ chồng hỏi mượn con dâu cũng ngại ngần như chị Dậu hỏi vay Bá Kiến. Mình mượn nóng rồi trả ngay chứ có làm gì đâu.
Lúc con cái nhỏ dại, ốm đau, mình vay cho chúng nó rồi còng lưng làm để trả. Về già, cha mẹ thiếu cũng đâu ngửa tay xin chúng nó. Thấy bố mẹ hỏi mượn, chúng cũng đâu xót xa mà biếu xén gì. Nhiều cha mẹ không có tài chính thì con cái phải nuôi lại, có việc họ hàng gì cũng bảo con cái chi, chứ đâu như mình “phải vay”.
Mình cũng cố chắt bóp chi tiêu trong khoản lương hưu nhưng đôi khi có việc gấp, lương hết thì đành phải vay, nào có hoang phí. Vay mượn ở đâu cũng là xuống nước nên mình nghĩ vay con cái là lẽ đương nhiên. Chúng không chịu hiểu mình không dám vay người ngoài vì sợ họ lại rèm pha “con cái không quan tâm tới bố mẹ hay sao mà để thiếu thốn”. Lúc ấy xấu mặt chúng nó! Đúng là: Cha mẹ thương con lòng không dám kể, con thương cha mẹ…
Vậy mà có lúc hỏi mượn thì nàng dâu ậm ờ, có lúc lẳng lặng đưa, không nói gì. Mẹ buồn không phải vì dâu không cho vay mà vì tủi thân không làm ra tiền lại phiền con cái.
Mẹ cũng từng ước mình có một ông chồng giàu có một chỗ dựa kinh tế vững chắc. Nhưng con thấy đấy, bố mẹ về già cũng đã dồn hết tâm huyết đời mình nuôi các con. Nhiều khi thăm hỏi người ốm, việc họ hàng, cũng định giao cho các con nhưng bố mẹ cũng chưa quá già, giao cho con không hợp lý và cũng ngại các con lại càu nhàu: Bố mẹ lại bắt các con thêm trách nhiệm phiền phức. Nhiều lúc bố mẹ cũng muốn tiết kiệm các khoản chi trả, để khỏi phiền con cái nhưng có những việc mình không thể bủn xỉn được. Nhưng mẹ chưa khi nào nghĩ vì các con có tiền thì cứ vay, mẹ luôn cố vun vén trong khoản lương hưu ấy thôi.
Mẹ không hỏi con trai vì bây giờ các con ở riêng, con phụ trách tay hòm chìa khóa, nếu mẹ hỏi con trai thì ngại con cho rằng mẹ không tin tưởng nàng dâu, hay mẹ xin khéo con trai, rồi lại phát sinh quỹ đen quỹ đỏ. Mẹ không hay hỏi vay con gái vì “dâu con rể khách”, mẹ không muốn gia đình anh rể con cho rằng chị gái lén lút mang tiền về cho bố mẹ, rồi lại nhận định con trai con dâu của mẹ không tốt.
Con dâu à, mẹ không có ý nghĩ bắt nàng dâu thêm nhiều trách nhiệm nặng nề (vì cho con là người ngoài). Mẹ cũng đã từng là nàng dâu, là mẹ…
Còn chuyện quên nhớ của người già thì mong con thông cảm. Lần sau con hãy nhắc mẹ nhé. Mẹ không muốn mẹ con mình lại mất hòa khí.
Như Bình