Hợp tác quảng cáo

Mẹo trị chồng vô tâm

Vợ tủi thân và buồn nhiều lắm, lấy nhau đã 12 năm nhưng chưa bao giờ vợ có cảm giác được yêu thương, chiều chuộng từ chồng.

Có chồng hờ hững cũng như không

Ngày nào cũng như ngày nào, về đến nhà là vợ thấy chồng chúi mũi vào tivi, Ipad, máy tính rồi nằm dài trên ghế chén hoa quả, bánh kẹo. Vợ có khệ nệ xách túi lớn túi nhỏ, chồng cũng chẳng đoái hoài, hỏi han lấy một câu để mặc vợ tự mở cửa, dắt xe rồi lầm lũi chui vào bếp nấu cơm. Con khóc đòi ăn thì chồng bảo “xuống bếp gọi mẹ”. Nhiều lúc vợ cảm giác mình như ôsin trong chính gia đình mình vậy! Vợ phải tự làm tất tần tật mọi việc, chăm sóc con, vun vén cho gia đình, trong khi đó chồng lại thờ ơ, hờ hững và coi thường vợ.

Vợ nhớ những ngày còn yêu nhau, chồng luôn yêu thương chu đáo và lo lắng cho vợ từng ly từng lý. Thấy vợ mệt chồng hỏi thăm, đi đâu chồng cũng nhắn tin dặn dò, có việc gì chưa cần nhờ chồng cũng lau trau làm giúp. Đi nhậu với bạn chồng cũng căn dặn đủ thứ, lắm lúc vợ thấy thật phiền phức, nhưng sau đó lại cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì có một người yêu tâm lý và biết quan tâm tới mình.

Giờ thì điều đó hoàn toàn ngược lại. Bao nhiêu năm lấy nhau là bấy nhiêu năm vợ cảm thấy chán nản, buồn bực vì tính vô tâm của chồng. Hóa ra trước kia chồng quan tâm tới vợ chỉ là để lấy lòng vợ, chiếm được trái tim của vợ. Còn bây giờ, khi chúng mình đã là vợ chồng rồi thì chồng coi việc quan tâm vợ, làm vợ vui không còn quan trọng nữa.

Lấy nhau xong, vợ mang bầu thì chồng hứa sẽ cùng vợ thức đêm chăm con. Nhưng vợ không thể nào quên những ngày tháng sau đó khi con gái chúng ta mới được 6 tháng tuổi. Con ốm, mẹ ốm, bà ngoại thì về quê có việc, nửa đêm con khóc, vợ gọi chồng dạy thì chồng mắt nhắm mắt mở “Anh buồn ngủ lắm, em chăm con đi, anh cũng có biết dỗ con đâu”. Vợ tủi thân, nước mắt giàn dụa mà không dám than vãn nửa lời. Thương con bao nhiêu thì giận chồng bấy nhiêu.

Những nỗi buồn cũng vơi đi khi con của chúng mình lớn, thời gian dành cho chồng vợ gần như dành hết cho con, cũng không phải vì vợ muốn thế mà là bởi vì chẳng mấy khi chồng ở nhà. Tối nào vợ cũng về sớm cơm nước, đón con rồi chờ chồng đi làm về muộn. Hôm nào hỏi thì chồng trả lời, thậm chí còn buông một những câu nói vô tình: “Chưa thấy anh về thì ăn cơm trước đi, hỏi nhiều, anh đang bận”, hôm nào không hỏi thì chồng cũng mặc để vợ chờ đến khuya trong đi chồng đã đi nhậu với bạn bè.

Những ngày 8/3, 20/10 chồng hứa sẽ đưa hai mẹ con đi chơi. Vợ háo hức chờ đợi vì cũng lâu lắm rồi vợ không được ra ngoài vì bận tối mặt với việc nhà và chăm con. Nhưng rồi vợ nhận ra càng hi vọng bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu. Chồng đi nhậu nhẹt, hát hò với các đồng nghiệp trong công ty để chúc mừng chị em để mặc vợ con ở nhà ngóng chờ. Vợ gọi điện hỏi thì chồng chỉ nói ngắn gọn một câu: “Anh quên mất hôm nay công ty tổ chức liên hoan, hai mẹ con ở nhà ăn cơm trước nhé, lát anh về”.

Vợ thất vọng tràn trề, nhưng cũng vẫn cố giấu những giọt nước mắt vào trong, cũng may vì có con bên cạnh nên vợ cảm thấy được an ủi phần nào. Tối hôm đó chồng về trong tình trạng say khướt, chẳng hỏi thăm vợ con được một câu đã lao ngay lên giường ngủ một mạch tới sáng. Hôm sau, tưởng chồng nhớ mà chuộc lỗi với vợ con, nào ngờ chồng quên béng luôn, chẳng thèm đoái hoài hay nhắc tới lời hứa của mình.

Kế hoạch cải tạo ông chồng vô tâm

Vợ đã quá quen với cảm giác chỉ có một mình, quá quen với bản tính vô tâm của chồng, nhưng rồi vợ vẫn quyết định thực hiện một chiến dịch để cải tạo tính vô tâm của chồng. Vợ sẽ coi chồng như người vô hình, sẽ cho chồng trải qua cảm giác bị thờ ơ, bị bỏ rơi.

Một mình vợ lo việc nhà, chăm sóc con mà không cần chồng giúp đỡ bất cứ việc gì. Chồng đi làm về muộn vợ cũng chẳng đợi cơm, hai mẹ con ăn cơm xong và đi ngủ trước mặc dù vợ thấy hơi buồn và không quen, nhưng vợ vẫn mặc kệ chồng. Chồng về cũng chẳng hỏi han, ăn xong rồi lăn ngay ra ngủ. Ba ngày trôi hình như chồng vẫn không để ý tới thái độ của vợ. Ngày thứ 7 vợ cố tình dậy muộn, không gọi chồng dậy, cũng mặc cho chồng nhịn sáng đi làm, quyết không chăm lo cho chồng cho bõ tức. Cảm thấy tội lỗi và hơi khó chịu, nhưng vợ nghĩ với sức vóc của chồng thế kia nhịn đói một bữa cũng chẳng sao.

Đến trưa, điện thoại rung lên, vợ nhận được tin nhắn của chồng “Sao sáng nay em không gọi anh, còn không làm đồ ăn cho anh nữa, giờ đói quá”. Vợ tủm tỉm rồi nhắn lại: “Hôm nay mệt quá nên em không dậy sớm được”. Ngày chủ nhật, mặc kệ chồng đang ngáy o o trên giường, vợ nhẹ nhàng ra khỏi nhà, đưa con cùng đi mua sắm, rồi tạt qua nhà đứa bạn chơi, cũng lâu rồi chưa gặp. Vợ nhận ra, vì chồng, vợ đã bỏ mất nhiều thú vui của cuộc sống, lãng quên nhiều niềm vui với bạn bè.

Ở lại nhà bạn ăn tối, vợ gọi về báo chồng không về. Chồng có vẻ không vui vì lại phải đi ăn cơm ngoài hàng, không thì ăn mì gói mà vợ đã chuẩn bị sẵn. Vợ ngồi ăn mà không yên với chồng. Chồng gọi điện, nhắn tin bảo vợ về sớm, rồi kêu vợ chăm con cẩn thận. Lại còn bảo lúc nào về thì gọi chồng đến đón.

Tối về chồng hăm hở ra bế con, hôn hít con rồi càu nhàu, dỗi ngược lại vợ. Vợ thấy vui vui, lâu lắm rồi mới có cảm giác chồng giận dỗi và quan tâm tới gia đình. Để chồng bực tức một phen còn hơn cái kiểu vô tâm, vô tình, chẳng thiết gì đến vợ con. Có bị bỏ rơi như thế chồng mới hiểu tâm trạng buồn bã, chán nản của vợ suốt mấy năm qua.

An Bình

Theo tạp chí Sống Khỏe

Tin cùng chuyên đề

TIN KHÁC

Cho con

Giảm béo

Dịch vụ