Hợp tác quảng cáo

Phương Dung - Tâm sự đời nghệ sỹ

Suốt 30 năm bị chết tên bởi vai diễn Tào Thị trong phim Phạm Công Cúc Hoa, đến bây giờ chị mới được khán giả nhắc đến tên thật của mình: nữ nghệ sỹ Phương Dung.

Ngày… Tháng… Năm…

Cuộc đời tôi dường như mọi thứ cứ dở dở ương ương, nó luôn ở lưng chừng. Chưa học hết lớp 12 thì phải cắt hộ khẩu để vào trường sân khấu học và sinh hoạt. Học được hai năm thì lại được cô Kim Cương nhận về đoàn kịch với những vai diễn thứ chính nên đành bỏ học, vì cơ hội không đến với một người quá nhiều lần. Rồi lại vì cuộc sống và tình cảm tôi lại bỏ ngang không làm diễn viên nữa mà phụ mẹ bán bánh cuốn để giúp đỡ kinh tế gia đình…

Dạo gần đây, bạn bè người thân ai cũng than gặp tôi rất khó, chẳng bao giờ họ thấy tôi dạo loanh quanh trong các siêu thị hay những con đường gần nhà. Tôi đi suốt ngày như những người chạy hàng chuyến bỏ mối. Từ quận 5 tôi chạy ra Thủ Đức, từ Bình Chánh tôi chạy sang quận 7… Một ngày tất bật với đủ mọi cung đường tôi chạy qua để đến các điểm quay phim và sân khấu. Có quá nhiều thứ để tôi có thể làm vào thời điểm này, thật sự là tôi muốn làm việc thật nhiều như thế vì cơ hội đang nằm trong tay. Tôi muốn cuộc sống mình tốt hơn ngày xưa cách đây 30 năm.

Ngày… Tháng… Năm…

Cách đây khoảng 5 năm, tôi không nghĩ mình sẽ có được cuộc sống ổn định như bây giờ. Bây giờ tôi đã có nhà cửa, có xe tốt để đi diễn được an toàn hơn. Ngày trước, nhà ở thì tôi phải đi thuê, xe thì đi bằng xe dỏm chạy cọc cà cọc cạch, tiền thì phải kiếm từng bữa từng ngày… Cuộc sống của tôi lúc đó rất chật vật. Mỗi phút mỗi giây trong đầu tôi luôn phải nghĩ đến kiếm tiền và suy tính thật kỹ cho đủ mọi thứ chi tiêu. Dù tôi vẫn sống một cuộc đời nghệ sỹ nhưng chuyện “cơm áo gạo tiền” dường như luôn đeo bám theo tôi không dứt.

Dù lúc đó tôi không ngừng đi diễn kịch, đóng hài mỗi đêm, quay phim truyền hình… cũng không đủ tiền để xoay sở cho cuộc sống. Qua hoàn cảnh khi đó của mình, tôi luôn cảm thấy trân trọng và đồng cảm với những thân phận nghệ sỹ yêu nghề nhưng không quá nổi tiếng như tôi.

Chỉ đến bây giờ khi phim Việt Nam bắt đầu được sản xuất nhiều thì tôi mới có cơ hội để kiếm tiền và thoả sức niềm đam mê sống với nghề hơn. Giờ đây nhiều bạn bè trong nghề hay trêu tôi là: “Ngôi sao nở muộn” vì tôi có mặt trong rất nhiều phim đang chiếu trên các kênh truyền hình.

Ngày… Tháng… Năm…

Hơn 5 năm về trước tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng hiện tại thì tôi đã đánh mất nó. Mọi người nói rằng tôi đang phải đánh đổi để có được sự nổi tiếng! Có lẽ họ đúng. Tôi đã phải đánh đổi để chỉ được diễn và được thấy người thân bình an bên mình. Chồng cũ đã không hiểu và thông cảm cho sự bận rộn của tôi. Đấy có lẽ là do duyên phận không được trọn vẹn và buộc tôi phải chọn lựa giữa gia đình hay công việc.

Khi quen nhau chúng tôi cũng đã 42-43 tuổi, tưởng là mình đã đủ chững chạc để bước vào cuộc sống hôn nhân, ấy vậy nhưng chuyện vẫn lỡ làng. Sau 3 năm chung sống chúng tôi đành chia tay nhau. Mọi dằn vặt, đau khổ rồi cũng qua, cuộc sống vẫn tiếp diễn và tôi không thể dừng lại chỉ vì một cuộc tình.

Ngày… Tháng… Năm…

Khi tôi bắt đầu nổi tiếng với vai Tào Thị trong bộ phim Phạm Công Cúc Hoa , đi đến đâu tôi cũng “bị” người ta ghét và nổi tiếng đến mức mà thời đó đứa con nít thấy tôi đứa nào cũng lấy đá ném, còn người lớn thì chửi sau lưng mỗi khi thấy tôi đi qua. Với vai diễn đó, nó làm cho tôi được mọi người biết đến nhưng cũng lại làm cho tôi biến mất khỏi ánh đèn của những vai diễn khác. Tôi không hiểu vì sao khi mình trở nên nổi tiếng như vậy thì các đạo diễn phim ảnh hay sân khấu tụ điểm thời đấy lại quay lưng lại với tôi?!

Sau vai diễn đó, sự nghiệp của tôi chựng lại một thời gian tưởng chừng như mãi mãi. Trước tình cảnh đó, suốt một thời gian dài tôi đành bỏ nghề để đi buôn bán phụ với mẹ nuôi các em. Sau đó một thời gian, vì đam mê vẫn còn tôi mới quay trở lại sân khấu với những vai diễn bình bình, không chính không phụ. Lúc đó tôi phải ở nhà thuê, ước 1 chiếc xe rách làm phương tiện đi lại cũng không có, tôi đành phải thuê một người bạn chở tôi đi diễn mỗi đêm, tiền mỗi sô diễn được 20.000 đồng tôi đã phải trả 15.000 đồng cho tiền thuê xe chở đi diễn, còn 5.000 đồng đó tôi phải xoay sở cho đủ mọi thứ chi tiêu trong ngày. Có những lúc cầm số tiền ít ỏi trong tay mà tôi khóc cho cuộc đời nghệ sỹ của mình. Cũng có đam mê, cũng mong sống được với nghề, cũng cố gắng sống tốt mỗi ngày… nhưng sao mọi thứ cứ như trò đùa muốn tôi phải gục ngã.

Ngày… Tháng… Năm…

Ngày còn trẻ khi mới bắt đầu biết yêu, tôi đã phải chấp nhận một điều mà hầu như nghệ sỹ nào cũng phải gặp là bị người đời gọi là “Sướng ca vô loài”. Nên khi nghe người yêu nói: “Yêu em thì yêu nhưng cưới thì không”! Tôi đã bị câu nói đó ám ảnh, nó theo tôi suốt nhiều năm sau này cho đến khi tôi hơn 40 tuổi. Sau lần yêu đó tôi đã không dám yêu.

Tôi đã từng không muốn nói ra sự tan vỡ vì sợ người ta suy diễn rằng đó là do tính tình nghệ sỹ hay lăng nhăng, hay thay chồng đổi vợ. Nhưng mấy người hiểu được đằng sau những cuộc hôn nhân tan vỡ là cả một sự hy sinh thầm lặng của người nghệ sỹ. Họ im lặng và chấp nhận những gì xảy ra cho mình như một quy luật. Có hạnh phúc thì cuộc sống bình lặng, có nổi tiếng thì hạnh phúc mong manh dễ vỡ.

Thật ra trong giới nghệ sỹ, tôi cũng là người khá kín tiếng khi không nói ra chuyện tan vỡ hôn nhân của mình. Tôi sợ sự đàm tiếu của người đời, tôi sợ sự thị phi ganh ghét của những người không hiểu, tôi sợ sự mặc cảm đè nặng trong tôi. Cũng có thể ai đó sẽ mượn đó làm cái cớ để mang đến cho tôi những muộn phiền không đáng có. Có lẽ tôi nên đem những đau buồn vào trong những vai diễn để mở lòng mình ra hơn!

Ngày… Tháng… Năm…

Tính tôi tự lập ngay từ khi còn bé. Sau 1975, ba tôi mất, một mình mẹ tôi nuôi bốn đứa con nhỏ. Là chị hai trong gia đình, tôi luôn cho rằng mình phải có trách nhiệm giúp mẹ chăm sóc và nuôi các em. Tôi thi vào trường sân khấu học cũng chỉ mong được lãnh mấy ký gạo mỗi tháng mang về cho mẹ nuôi các em.

Năm nay tôi 50 tuổi, 20 tuổi tôi đã đứng trên sân khấu, 30 năm sau tôi mới bắt đầu được mọi người biết đến với cái tên Phương Dung mà không lẫn lộn với tên nhân vật trong các vai diễn. Một chặng đường dài của một người nghệ sỹ, nhưng chưa phải là đoạn kết mà nó mới chỉ là cánh hoa mới chớm nở… muộn. Sẽ có những nghệ sỹ trẻ chán nản khi vấp ngã, nhưng hãy nhìn tôi, 30 năm cho chặng đường làm nghệ sỹ, 30 năm cho một cái tên được khán giả biết đến… sẽ không phải uổng phí nếu còn đó duyên phận với nghiệp diễn.

Giờ đây công việc suôn sẻ, gia đình bình an, bạn bè lại hỏi tôi có còn muốn lấy chồng không? Với tôi, bây giờ có lẽ quá muộn để có một người chồng, nhưng không quá muộn để có một người để yêu thương để chia sẻ những khoảng lặng một mình. Tôi vẫn mong anh - người tôi đang yêu - hiểu điều đó và yêu tôi hơn những gì tôi có. Đừng để tôi phải đánh đổi một điều gì để tôi có thể sống hết mình với tình yêu.

Hồng Anh

Theo tạp chí Sống Khỏe

Tin cùng chuyên đề

TIN KHÁC

Gia đình khỏe

Giảm béo

Dịch vụ