(SKGĐ) Anh Điền là bạn đồng nghiệp cùng tôi ở Sở Văn hóa đã về hưu được 7 năm. Trên đường rèn luyện đi bộ, hôm nay tôi gặp anh. Bắt tay, hỏi thăm nhau “Khỏe không?”. Anh Điền cười vui, nét mặt rạng rỡ: “Khỏe được 20 năm rồi. Trước đây đau dạ dày, nhăn nhó suốt ngày. Hôm nào vào chơi nói chuyện nhiều”.
Vào trong ngõ phố Tiền Phong, thuộc phường Tiên Cái, Việt Trì, nhà anh Điền trồng nhiều loại hoa đẹp. Ngồi chơi, tôi vào bảo anh kể lại cho tôi bệnh dạ dày và cách chữa thế nào mà độ này trông khỏe mạnh, nhanh nhẹn thế?
Anh Điền kể: Năm 1989, trong bữa liên hoan tổng kết năm. Anh Khanh, Trưởng phòng Văn hóa huyện Thanh Sơn đến chúc rượu. Tôi từ chối vì đau dạ dày. Anh Khanh bảo: “Thì ông cứ uống với tôi một chén. Cứ vô tư đi, tôi sẽ mách cho ông bài thuốc tuyệt vời luôn. Nhiều người khỏi vĩnh viễn. Nhưng ông nhớ là sau khi khỏi, ông phải hậu tạ đấy nhé!”.
Phần nể nhau, phần hy vọng bệnh sẽ khỏi. Cạch chén xong anh Khanh bảo: “Ông mang giấy ra đây - 1 chai 65 mật ong nguyên chất, nửa ký mỡ trăn. Hai thứ trộn đều, đun sôi, trước bữa ăn uống một chén”. Ngồi cùng bàn có anh Bách, Trưởng phòng hành chính nói luôn; Tưởng gì, chớ mỡ trăn ông đến thằng con rể tôi nó đem một can từ Camphuchia về.
Anh Điền nói: Trước đây đau nhăn nhó, không thể nào tả được cái khó chịu của bệnh tật. Nhiều lúc cáu kỉnh, đánh mắng con vô lý. Bố đi làm về, nó chào hỏi rất tình cảm, nhưng lúc đó trong người đang bực bội, đau đớn nên đánh mắng con. Nghĩ lại tận bây giờ vẫn ân hận!
Anh Điền nói tiếp: Mỡ trăn khó uống lắm, nhưng vẫn phải nhắm mắt vào mà uống. Chỉ có một chai mật ong và nửa lý mỡ trăn ấy thế mà khỏi tịt luôn!
Tôi hỏi lại anh từ bấy đến nay có lúc nào anh bị đau lại không?
Anh Điền bảo: “Tính đến nay đã 23 năm rồi, tôi chưa thấy đau lại, vẫn uống rượu bia, ăn những thứ cay nóng”.
Tôi chia vui với anh, anh là người gặp may, gặp được người làm việc thiện. Thú thật, tiền của chẳng là cái gì, sức khỏe là đứng số 1.
Đinh Đăng Minh
Hội Cựu chiến binh Gia Cẩm, Việt Trì, Phú Thọ